Giờ em tập múa
Cô yêu nhất giờ em tập múa
Những đóa hoa người nở rộ khoảng sân vui
Theo tiếng hát nhịp tay đưa chân nhún
Âm thanh vui rộn rã đến nao lòng.
Nụ cười em là ánh nắng giữa mùa đông
Cô yêu lắm lời ca, điệu nhạc
Vang vang sân trường theo cô vào cả giấc mơ
Lung linh sân trường bóng dáng em thơ
Múa hát vui giữa giờ ra chơi tuyệt quá!
Cô đứng giữa vòng hoa người xòe rộng
Dâng cả quê hương tiếng hát tim nồng
Về tình yêu đời, yêu người, yêu cuộc sống
Từ các em tôi…giờ tập múa hân hoan.
Nguyễn Thị Trà
Tấm lòng cô giáo trước mùa thi
Bao mùa phượng vẫy gọi
Cháy bùng những khát khao.
Bao mùa thi đi qua
Mở ra muôn cánh cửa
Cho lớp lớp chồi xinh.
Với tôi mỗi mùa thi
Là nhọc nhằn, lo lắng
Là canh cánh bên lòng
Bài của trò sai, đúng
Phải dạy dỗ ra sao?
Phải làm sao, làm sao
Để các em thấu đáo
Từng bài rồi từng chương…
Để trò ngoan điểm tốt
Nở hồng trang giấy thơm
Mỗi một mùa thi qua
Chạnh lòng tôi nỗi nhớ
Về học trò mỗi khóa
Về tôi và đồng nghiệp
Đang hồi hộp lo âu
Nụ cười hay nước mắt
Quả lắc giữa hai đầu
Là miệt mài, cố gắng
Không mỏi mòn tiếng trống
Dù bao mùa đi qua
Không mệt mỏi tim ta
Tấm lòng người thầy giáo
Tấm lòng của mẹ, cha
Cho học trò tất cả
Hôm nay và ngày mai
Điểm thi và kiến thức
Nối kết vòng hoa xinh.
Lý Thị Miệu Ái
BỒI HỒI
Tháng mười một
Tháng tri ân
Tôi lại một lần tìm về bến cũ
Nơi chở những ước mơ tuổi thơ
Chạy suốt hành trình 25 năm không nghỉ
Đã có thời
Tôi ngược xuôi trên bến đò ấy
Mỗi khúc sông, tôi được đón đưa bởi một người thầy
Giờ trở lại, bến đò vẫn còn đây
Nhưng những người lái đò cũng ít nhiều thay đổi
Tôi bồi hồi trước cảnh vật hôm nay
Trường cũ, thầy cô, ôi những bạn bè
Ký ức xưa ùa về trong kỷ niệm
Tôi lại trở về cô học trò bé nhỏ của ngày xưa
“Mỗi ngày đến lớp đều phải học dạ thưa
Cái lễ nghi mới là thầy cái chữ
Biết cư xử thì mới thành nhân
Có chuyên cần thì mới nên nghiệp lớn
Tôi biết ơn cả những lời răn dạy
Tương lai sẽ bắt đầu từ hôm nay
Nếu bây giờ con cố gắng trồng cây
Thì về sau ắt có ngày hái quả”
Bao năm qua đến bây giờ nhìn lại
Bài học ngày nào ngẫm mãi vẫn còn hay
Dù bến đò đã tiễn khách tại đây
Nhưng tiếng hát người lái đò còn theo tôi mãi mãi.
Tôn Nữ Anh Thư
Học sinh niên khóa 1991-1996
NGƯỜI LÁI ĐÒ
Người lái đò đưa khách
Đi về bên kia sông
Rồi không cần biết đến
Khách sẽ đi về đâu?
Người lái đò học vấn
Khi đưa khách qua sông
Vẫn mãi còn trông ngóng
Khách được đến bến bờ.
Những người khách thơ ngây
Có bao giờ biết được?
Tấm chân tình thầy cô
Người lái đò hôm nao
Đã cùng em trăn trở
Là lớp học hôm nay
Cùng những trang giáo án
Với tất cả tấm lòng
Mong chúng em học tốt
Người lái đò đưa khách
Đến khi gác mái chèo
Vẫn còn suy nghĩ mãi
Những chuyến đò năm nao.
Nguyễn Thị Kim Loan
CÂY BÀNG TRONG TÔI
Tôi đã có cây bàng lá đỏ
Đề thơ tình ái thuở học trò
Cây bàng chở che tiếng cười bè bạn
Đỏ sân trường, bóng dáng những mùa sang.
Đông đến cho tôi mong xuân lại
Lá bàng non mươn mướt bờ mi
Lộc mới nở gọi mời bao kì vọng
Cho em thơ, cho đất nước mai này...
Cây bàng trong tôi sắc xanh hay sắc đỏ?
Nét đẹp nào cũng quyến rũ hồn tôi
Bao mùa qua, dưới gốc bàng tôi gọi
Gió đưa tình tôi trôi dạt bến nào?
Đinh Thị Dương
VẪN CÓ CHÚNG TÔI
Viết thay lời những người thầy chân chính!
Thưa,vẫn có chúng tôi
bền lòng chăm chỉ
chăm chút trẻ thơ
nâng niu từng phút
uốn nắn,sửa sai từng li
chở che,vỗ về thân thiện
bảo ban,dạy dỗ ngày ngày.
Lúc là mẹ hiền từ
lúc là cha anh minh
lúc là bạn thân thương
lúc uyên thâm người thầy đáng kính.
Dẫn dắt đàn em
chỉ đường vạch hướng
cùng các em học làm người
nâng đôi chân trẻ từng bước nhỏ
tới đỉnh khoa học vinh quang
chắp cánh cho hồn trẻ bay cao
vào với bao la thơm thảo,sáng tươi
của nhân ái tình người,lẽ sống vì nhau.
Thưa,vẫn có chúng tôi
bao đời cần mẫn
thay nhau ươm trồng
vực dậy cả mầm sâu.
Mùa nối mùa qua mau
những nhọc nhằn không tính thành sản phẩm
chúng tôi lặng thầm với sứ mệnh
làm người xây dựng cho tương lai.
Thưa,luôn có chúng tôi bên đời không ngớt lo toan
cùng dân tộc lần hồi qua những gian truân
đưa đất nước đến bờ bến gọi
từ những bước chân đàn em chập chững vào đời
Đỗ Thị Mận
Chuyện chúng tôi
Chuyện chúng tôi thì có gì đâu
Những cô giáo với cuộc đời bình dị
Mái trường quê bốn mùa gió hát
Cây sầu đông đứng đó tự bao giờ?
Tự bao giờ đã thành quen thuộc
Phấn trắng , bảng đen, bàn ghế cũ mèm
Bức tường ẩm lên meo đã mục
Chuyện thường tình chúng tôi ngỡ như không
Tự bao giờ theo dòng chảy thời gian
Chúng tôi quên mình già đi, các em thì lớn dậy
Chúng như măng hết lớp này lớp khác
Lần lượt rời xa lớp học Thuận An
Chỉ có chúng tôi ngày mỗi ngày vẫn vậy
Gạt ưu tư, đố kị, nhỏ nhen
Chan hòa tiếng cười, chia sớt lo toan
Chúng tôi đến với nhau bằng tấm lòng trong trẻo
Năm anh em chung dạy cơ sở phụ
Vẫn đùa bảo nhau mỗi đứa làm hiệu trưởng một tuần
Chúng tôi tự biết phàn mình trách nhiệm
Chẳng nhiều lời thuyết giáo về lương tâm
Dân quê mình còn lắm gian truân
Thương đám học trò chịu thiệt thòi đủ thứ
Trời mưa tối cô trò nhìn nhau không rõ mặt
Chiếc bảng tróc sơn chữ cũng phải đội dù
Mái dột mưa chan tiếng đọc bài vẫn ấm
Âm thanh truyền đi nhựa sống tươi màu
Chúng tôi cho nhau…cho học trò tất cả…
Lật từng trang sách thơm kể chuyện nghĩa tình
Phạm Thị Hoàng